QUÀ TẶNG MẸ
” Năm 3 đại học, mình đã có 1 công việc khá tốt. Công việc ấy mang tới cho mình một nguồn thu nhập ổn định , tiền ra tiền vào đều đặn, không những lo được chi phí sinh hoạt mà còn để dư ra được một ít.
….
Đọc xong rồi mở quà mà mẹ mình đứng lặng người, nước mắt mẹ rơi lã chã. Mình chạy vào ôm mẹ xong bảo:
-Ơ hay nhỉ, con gái tặng mẹ phải vui chứ?
-Mẹ chả cần, mày chỉ được cái tốn tiền phí của. Tiền đấy để ăn uống, mua sắm cho mày không hơn à? Tao chả thích đi chơi, chả thích điện thoại.
Nói là thế nhưng ngày hôm ấy mẹ mình cầm chiếc điện thoại ấy đi khoe khắp khu phố, gặp ai cũng tay bắt mặt mừng.
- Bác Tâm đang hốt cứt chó hả? Có cần tôi cầm ” ai phôn” con gái vừa mua chụp cho một “pô” ảnh không?
- Ôí chị Thìn cãi nhau phỏng? Có cần tôi quay ” vi đeo” đăng lên “phây búc” hộ không?
- Úi chị Thành bán rau hả? Mấy nữa tôi đi du lịch lại chả được mua rau của chị.
…
-Chị Hoa thích thế, được chồng cho đi du lịch hả?
-Đâu, con gái tặng quà sinh nhật ấy mà.
Và cứ thế, mẹ mình cười tít mắt cả nguyên ngày hôm ấy. Bố còn bảo mẹ ngủ rồi mà mồm vẫn ngoác ra cười.
Từ ngày có điện thoại, mẹ con mình gắn kết hơn hẳn, hay gọi video cho nhau lắm. Trước kia mẹ mình tiếc tiền, dùng điện thoại cùi bắp bị hỏng mất camera nên chỉ toàn gọi thường. Mình mua điện thoại cho rồi nên là cái gì mẹ cũng chụp hình khoe. Ra chợ mua được con cá rẻ mà ngon là chụp khoe, gà đẻ cũng khoe, chó nhà bà Tâm đi bậy ra cổng cũng chụp mách với con. Nhiều khi chả có chuyện gì vẫn gọi để nhìn xem con ăn uống thế nào, học hành ra sao rồi thôi.Tự dưng cảm thấy quyết định của mình đúng đắn. Tự cảm giác bản thân đã lớn, thấy mình phải có trách nhiệm hơn, làm gì cũng phải nghĩ tới gia đình, nghĩ đến bố mẹ nhiều hơn.
Mẹ mình còn đổi Zalo thành ” Hoa ai phôn” , sợ! Thi thoảng còn đứng trước gương cầm điện thoại chu mỏ chụp ảnh như bọn “xì tin” mới lớn xong bắt chồng con vào like ảnh , nếu không like thì đừng có mà ăn cơm. Lắm hôm có ảnh đẹp đẹp cò vào Facebook chồng tự share về , ghi caption là “vợ tui đó.”
Đợt ấy nhà vệ sinh tầng bố mẹ mình bị hỏng, thế là nửa đêm muốn đi vệ sinh, mẹ mình phải xuống tầng 1. Mỗi lần như thế, bố mình phải đi theo rồi đứng canh ngoài cửa, có khi ngủ gục trên bàn bếp. Từ lúc có điện thoại, nửa đêm mẹ gọi video cho mình bắt canh cho mẹ đi vệ sinh.
-Đừng có mà tắt ! Hoa ai phôn sắp đi xong rồi.”
Ba mẹ chúng ta ai cũng vậy hay sao ý nhỉ? Có thể cho con những thứ tốt đẹp nhất nhưng lại luôn tỏ ra không thích những thứ mình mua cho vì sợ con tốn kém, hoang phí dù thực ra rất vui vì con cái nghĩ đến mình và báo hiếu cho mình. Bà mẹ ở đây rất đáng yêu khi rất thích chiếc điện thoại, khoe khắp nơi, hãnh diện khi được con gái quan tâm. Người lớn tiếp xúc ngày càng nhiều với công nghệ thì như ngày càng trẻ ra, đáng yêu và rất muốn khoe với con cái những khoảnh khắc đáng yêu trong cuộc sống.
Với những câu chuyện drama không hồi kết, những tràn cười bất tận mà bất cứ ai trong cuộc sống cũng có đôi lần mắc phải những tình huống dở khóc dở cười. Cuộc sống của Pương Phương khiến chúng ta nghĩ cuộc sống cô gái này như ngập trong đống drama, ngập tràn niềm vui cũng bởi cách kể chuyện dí dỏm, có 1 không hai, không gại kể ra những chuyện xí hổ, hơi con nít một tẹo. Cá nhân mình thấy, đây là một cuốn sách rất hài hước, dí dỏm và truyền năng lượng vui vẻ để chúng ta có thể cảm thấy vui vẻ, yêu đời qua mỗi trang sách vui nhộn.